Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2013

Chương 13

 

      Nếu nói về người bạn đầu tiên của tôi , đầu đinh hay còn gọi là Lý Quân Kiệt , 20 tuổi , có 6 năm thâm niên lăn lộn tại dị giới này . Tôi phải công nhận cuộc đời nó gian nan , trắc trở có thể viết thành tiểu thuyết.

     14 tuổi xuyên qua , lọt ngay ổ buôn nô lệ , nó lén đào tường trốn, bị đám chủ buôn tay sai cùng chó săn rượt đuổi suốt mấy đêm .Lạc vào rừng , bị ma thú cắn đến còn nửa cái mạng , được một đám lính đánh thuê cứu , lão thủ lĩnh đám lính nhận làm con nuôi , truyền thụ võ học . Sau cùng đám lính đánh thuê vào Nam ra Bắc, đánh dẹp Tây Đông, ngày ngày ăn lông ở lỗ , vất vả nhưng cũng rèn ra được một thân sức lực cường tráng . Năm trước nhóm lính chẳng may đắc tội nhân vật nào đó , trong đêm , cả đoàn bị diệt , mỗi nó thoát , sau đó chui nhủi trốn tránh đến tận thành phố nhỏ này.

     Thấy nó vừa nốc từng ngụm bia, vừa kể về cuộc đời như phim hành động của mình bằng cái giọng trầm đục .Tôi muốn an ủi nhưng không nói nên lời , quả thật , so với nó tôi may mắn hơn nhiều lắm. Ít ra , cha mẹ nuôi tôi chưa bắt tôi chịu khổ ngày nào, tôi cũng không cần liếm đao liếm huyết để tồn tại .

      Nó cầm thanh kiếm to bản ra vuốt ve , rồi rút khăn lau chủi ra vẻ cực kỳ quí trọng , nó nói:

    "- Mày biết không , cái kiếm cùn này là của lão ba nuôi tao , cái lão ấy người to như gấu ,vai u thịt bắp , đập tao cú nào cú ấy như búa tạ , cứ mỗi lần lão dạy dỗ thì tao lại phải nằm cáng cả tháng. Ngay cả đám đám lính lác của lão , đứa nào đứa nấy hôi như cú, toàn thân sứt sẹo , suốt ngày chỉ biết cờ bạc gái gú . Đánh xong trận nào là cả đám vung tiền vô nhà thổ, tích tụ được bi nhiêu đều phóng cho gái cả . Thế mà thằng nào cũng mơ gom một mớ to rồi về quê cưới vợ. "

     "- Lúc mới đến , đứa nào cũng khinh tao ra mặt, bảo tay chân yếu đuối như con gái , sau tao cật lực tập luyện rồi đánh tụi nó kêu cha gọi mẹ . Sau chẳng đứa nào dám đối tao hó hé một câu. Lão già cha nuôi tao còn bảo, sau này cho tao nối nghiệp , tiếp tục lãnh cái binh đoàn rách ấy đi kiếm ăn."

       "- Đêm hôm ấy, tụi tao hợp lực hạ được con ma thú cấp 6, mọi người tổ chức đốt lửa trại ăn mừng tại chỗ thì cái thằng đeo mặt nạ khốn nạn ấy ... xuất hiện ."

       Nó gằn từng tiếng , thân thể run rẩy , căm hờn như trực tiếp trào ra từ linh hồn .

    "- Hắn , tên khốn nạn đeo mặt nạ , tập kích khi chúng tao đang no say , mọi người mệt mỏi nằm lăn ra ngủ .Hắn chém giết không biết ghê tay . từng người chúng tao lần lượt ngã xuống khi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra."

     "- Mấy chục người bị giết chúng tao mới phát hiện cầm vũ khí lên đối phó nhưng chả ích gì, con quỉ khát máu vẫn tiếp tục lấy mạng từng người , tao cũng ăn một dao ngang ngực , vết thương kéo dài từ vai trái xuống tận eo , nhìn từ ngoài có thể thấy được mấy cái xương sườn bị chặt đứt . Ấy thế mà tao vẫn sống ... vẫn sống mà nhìn người từng huynh đệ đổ máu nằm vật lên trên người mình"

     Nó vừa nói vừa kéo áo lên . Trên người có một vết sẹo dữ tợn hình con rết trải dài gần hết thân thể . Chỉ tưởng tượng thôi cũng có thể thấy lúc đó nguy hiểm đến mức nào .

     "- Lão già cha nuôi tao lúc đó nằm đè ngay trên người tao . Lão cũng bị thương nghiêm trọng nhưng vẫn lấy thân hình gấu ra che khuất cho tao , lão dùng hết mấy cuộn phép bảo mệnh cho tao giữ lại cái mạng "

     "- Sau đó , mày biết thằng khốn mặt nạ ấy làm cái gì không ? Hắn quăng tất cả mọi người , dù chết hay chỉ bị thương thành một đống, sau đó nổi lửa... thiêu . Tao khi đó cũng nằm trong đống lửa đang cháy dữ dội ."
 
       Nó càng nói , càng phát ra cay nghiệt . Bàn tay phải nắm chặt , móng kháp vào thịt sâu đến chảy máu.

     "Trưa hôm sau , một trăm hai mươi sáu huynh đệ của tao đếu biến thành đống tro tàn  , không phân biệt được người nào với người nào . "

     Nhìn nó như sắp khóc , tôi nhè nhẹ kéo nó.

      "-Mày say rồi , về nhà nghỉ ngơi thôi."

      "- Say gì ! Tao từng uống gấp mấy lần thế này có sao đâu . Mẹ ! tao thề kiếm ra thằng khốn đó cùng thằng chủ mưu.. lột da tụi nó. "

      Vất vả lôi được nó ra khỏi quán rượu , hai tên liêu xiêu dắt díu nhau trên con đường gạch cũ . A! Thì ra trời đã tối rồi .Tôi ngước nhìn lên bầu đen thẫm rồi tự hỏi "Phải chăng , mình đã quá yên bình ?"

Hết chương 13









Chương 15



     Bài học đầu tiên hôm nay , lão sư đã cập nhật thêm cho tôi vô số kiến thức như :

      - Dược sư hay còn gọi là Luyện Dược sư , là một trong những nhánh của ngành Luyện Thuật, nhưng do sản phẩm khác biệt nên mục tiêu cũng khác  . Luyện dược chủ yếu là làm thành các sản phẩm dạng nước , dạng viên hoặc dạng cao có thể uống ,bôi , tác dụng trực tiếp lên người.Trong khi đó , luyện kim có thể tạo ra bùa , các vật phẩm ma pháp dùng để đeo , luyện thuật có thể ếm phép , tăng kỹ năng ,sức mạnh cho các sản phẩm của luyện kim .

     - Dược sư bao gồm cả luyện dược và luyện độc . Tuy nhiên , chỉ khi nào tạo ra công thức có lợi thì mới được hiệp hội Dược Sư công nhận .

     - Dược sư có phân biệt đẳng cấp rõ ràng .Theo thứ tự : Dược sư học việc - Dược sư thực tập - Dược sư sơ cấp -Dược sư trung cấp - Dược sư cao cấp - Dược Quan - Dược Vương -Dược Hoàng- Dược Thánh - Dược Thần . Bắt đầu từ dược sư trung cấp trở lên , muốn lên cấp cần tìm ra một công thức chế tạo được đánh giá bằng cấp cần đạt tới hoặc 5 cái ngang cấp tính theo cấp số nhân khi lên cao . Ví dụ . Muốn từ Dược sư trung cấp lên dược sư cao cấp cần 1 công thức cao cấp hoặc 5 công thức trung cấp , từ dược sư cao cấp lên Dược Quan , cần 1 công thức cấp Dược Quan hoặc 25 công thức cao cấp . Cứ thế đi lên .

     - Công thức được đánh giá công khai bởi hiệp hội Dược sư và Quốc Vương đương nhiệm thông qua kết quả thí nghiệm . Dược sư được quyền giữ bí mật và kiếm lời từ công thức như bán cho người khác hoặc giữ để tự chế tạo.

    - Bắt đầu Dược sư cao cấp trở lên , mỗi tháng sẽ được định kỳ tài trợ vật liệu ngang cấp cùng một lượng chi phí.

     Nghe xong tôi hoàn toàn đồng tình với việc nghề nghiệp này được xếp vào S cấp khó khăn và nguy hiểm , so với pháp sư còn khó gấp trăm .Vì khi lên trung cấp , muốn tiếp tục lên cấp , cần bỏ ra đại lượng tiền tài nghiên cứu , lại còn phải đối mặt với tình trạng trộm cướp thành quả, trộm chả sướng hơn tự nghiên cứu . Dược sư đa phần đều là thư sinh , sức đâu chống đối đám đầu trộm đuôi cướp, thế là phải chi thêm tiền mướn bảo vệ. Các Dược sư cao cấp trở lên hiện nay , vị nào vị nấy đều con ông cháu cha , gia sản bạc vạn .

      Cứ nhìn lão sư , 200 năm tuổi nghề , thế nhưng vẫn là cái trung cấp dược sư, khuynh hết gia sản cũng chỉ nghiên cứu được năm ba cái công thức trung cấp , đã thế công hiệu lại trùng với các công thức được công nhận. Hèn chi đến giờ lão sư vẫn còn sống tốt , phải cái nghèo chút.

      Đúng là cần phải xem xét lại quyết định của mình , với khả năng hiện tại , lên cao cấp nhất định là không có cửa. Cứ tưởng như game online , là nghề ngon ăn chứ. Sai lầm quá.

Hết chương 15 



Chương 14


    Sau một đêm nhậu bia, đầu óc có vẻ căng thẳng , có chút chóng mặt. Là do tửu lượng quá kém , hôm qua chỉ uống có một ly chứ mấy . Thằng Kiệt hôm qua say như chết thế mà sáng nay đã sinh long hoạt hổ . Tối qua nó say quá , lại không biết nhà nó đâu nên đành vác về nhà . Cha mẹ nuôi đã tiếp tục đi lữ hành từ chiều hôm qua .nên vác người là về cũng không ai thắc mắc .Nó bảo

    "- Tao đến trường trước. Chiều tao rảnh ghé mày chơi . Nói thật , có mày chịu nghe tao tám ,thấy dễ chịu hẳn . trước bức xúc cũng không người trò truyện ."

  " - Mày không có bằng hữu nào a?"

  "-  Có , mà chết hết rồi còn đâu , sau tao trốn chui nhủi khắp nơi . Sợ bị truy sát .Cái thế giới này quá hắc ám , chết cũng  không có ai công đạo cho mình."

   "- Vậy mày chạy vô trường học làm cái gì ? không sợ lộ?"

   "- Tao trốn lâu quá rồi .Với lại muốn báo thù thì phải tăng năng lực lên .Kiến thức võ thuật của tao cũng là do kinh nghiệm truyền lại , không có hệ thống như được dạy tại trường . Về sau khó phát triển ."

      Xong nó mở cửa rồi phi thẳng đến trường. Kể ra trường ở thế giới này cũng quá nghiêm khắc, cứ đúng giờ là đóng cửa. Thế nhưng đấy là chuyện người ta, riêng tôi đã được Đảo Vĩnh lão đại sư cấp đặc quyền học tại nhà riêng của lão sư , nên có thể thư thả chút .Đằng nào , cả một khoa chỉ có một học trò mà ,không cấp chút tiện lợi sao được .

    Ăn uống xong xuôi , tôi vác cặp chạy đến nhà lão sư .nhà lão sư nằm ngay cạnh trường Đông Mạc rộng đâu chừng vài trăm mét vuông , chung quanh có cái vườn ươm dược ,đi từ xa đã thấy bốc mùi thuốc đăng đắng . Ngôi nhà cũng cũ mèm y như ông chủ, cửa gỗ tường gạch xiêu vẹo như răng gẫy. Nhìn sơ qua thì ai cũng biết gia cảnh chủ nhà chà khá khẩm cho lắm.

     Mở cửa đón tiếp tôi là một người phụ nữ đứng tuổi , bà mặc cái tạp dề úa vàng nhưng sạch sẽ ,
bà hỏi tôi :

    "- Cậu là học trò của Đảo Vĩnh đại sư phải không , lão sư đang chờ cậu ."

    Nói rồi bà dắt tôi lên tầng 2 của ngôi nhà , trong nhà từ cửa đến tận lầu trên , chỗ nào cũng la liệt sách vờ , chai lọ . Trong căn phong trung tâm lầu 2 cũng là nơi lão sư đang đợi , thì giống một phòng thí nghiệm hóa học lớn , những tờ giấy được viết nham nhở , những tờ giấy viết hỏng được vò quẳng bỏ lăn lộn khắp sàn , cả trăm bình lọ đựng thuốc đủ màu được để mất trật tự trên năm sáu cái kệ cũ.  

    Lão sư đang loay hoay gì đó nhưng khi thấy tôi mở cửa , ông chạy ra kéo tay tôi vào phòng, ông chỉ tay vào hằng trăm chai lọ ngổn ngang , bảo :

  "- Con trai , chào mừng con bước vào thế giới của Dược sư"










Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

Chương 12 : Đồng hương


     Các bạn có thể cảm nhận được tình cảm của tôi khi nghe đến 3 từ " thân thương " ấy không? ( từ gì thì vui lòng coi lại câu cuối của chương trước) . Có từ nào mà đầy" màu sắc ","ý nghĩa" lại "quê hương " như thế không ? Hai năm lăn lộn ở thế giới này , tôi phải công nhận kỹ nghệ "chửi " ở đây kém xa quê ta nhiều lắm . Cao lắm là chửi heo chó , vô dụng , phế sài , thằng điên gì đấy . So với công phu chửi lộn 3 ngày không hết chữ của ông bà ta thì bi nhiêu ấy chỉ là trò con nít.

     Cho nên , đầu đinh ca có 90 % là hàng dạt  . Nhưng nhìn ca cao ráo, đẹp trai khí phách , thân thể hiềm nghi 6 múi cơ bụng thế kia, tôi cũng có chút nghi ngờ . Chưa kể thân thủ phi phàm , một đập hai mươi của ca . Dân bản địa ở đây , đã nói trung bình cao trên 1m 9 , hình thể đứa nào đứa nấy như con gấu , có thể ôm trăm ký đá chạy băng băng. Nên trước hết cứ tập trung xem xét cái đã.

    Đầu đinh ca sau khi hiển hiện oai phong , quay lưng vừa đi vừa huýt sáo , dáng vẻ cao ngất , anh hùng như cao bồi viễn tây sau khi giải quyết kẻ thù , tiếp tục lên ngựa tiến về miền gió cát , để lại đám đầu heo sứt mẻ , lăn lộn, ôm cẳng ôm giò rên hừ hừ .

   Lén lút bám theo đầu đinh ca ra đến tận khu đất trống cạnh trường , nhìn chung quanh vắng vẻ , heo hút mà tôi chột dạ , không phải là đang cố ý dắt mình ra chỗ không người để tiện bề diệt khẩu chứ. Một tiếng nói lạnh lẽo vang lên khiến tim tôi ngừng đập mất mấy giây .

     "- Lại thêm một thằng không muốn sống nữa ? Lén lút theo ông làm gì .. mau cút ra đây! "

     Biết chắc đã bị phát hiện .Hít một hơi , rút hết bình tĩnh , tôi ló đầu ra khỏi bụi cây . Hỏi thẳng.

       "- Việt Nam ?"

     Đầu đinh ca nheo nheo mắt nguy hiểm , rồi hất hàm trả lời cũng bằng một câu hỏi .

       "- Mày tinh nào ?"

       "- Hồ Chí Minh, còn mày ?"

       "- Cũng thế . tao , Lý Quân Kiệt , đến đây 6 năm ."

       "- Trần Trọng Đạt . Đến đây 2 năm "

       "- Phố trên có cái quán khá tốt , đi làm vài ly ."

       "- Ok "

       Đấy là tất cả câu chuyện về đồng hương cùng chiến hữu đầu tiên của tôi ở thế giới này .

Hết chương 12

     

 
 
 

 

Chương 11 : Trận chiến kinh điển trong trường học


   
        Cầm xấp tài liệu tâm huyết 200 năm của lão sư mà tôi đau lòng quá . Ông bảo đã từng đưa cho 7 đứa đệ tử rồi lại 7 lần nhận trở về , đến tôi đã là người thứ 8 , ông hy vọng đây là lần cuối ông trao đi mà không cần nhận trở lại . Nếu tâm huyết cả đời bị bỏ quên ,thì ai mà không đau lòng chứ .
 
        Lão sư còn kể nhiều nhiều lắm về quá khứ làm thuốc của mình cho tôi nghe ,như cố gắng truyền thụ nhiệt tình , ấp ủ cùng hối tiếc cả đời .Liệu tôi có phụ lòng ông không ? liệu tôi có đủ kiên nhẫn và nhiệt huyết để đi tiếp con đường đặc biệt chông gai này ?

        Buổi học đầu tiên đã hết , tôi lặng lẽ vừa đi vừa suy nghĩ về quyết định của mình.

       Thực ra , sau khi nghe được ngành này có thể xếp vào cấp S về độ nguy hiểm thì tôi đã định
 suy nghĩ lại nhưng sự nhiệt tình của lão sư làm tôi khó xử.

       Có tiếng tranh cãi ở góc quẹo phía trước . Là thằng hay hóng hớt nên tôi bỏ qua suy nghĩ , chạy vội lên xem náo động .

        Là một đám thanh thiếu niên đang quần ẩu một người , xem bộ dáng trang phục kèm theo đủ loại vũ khí thì có thể xác nhận trăm phần trăm là đám ma cũ bên lớp vận động hình chiến sĩ .

        Nạn nhân bị vây chính giữa chính là vị đầu đinh đại ca leo tường hôm kia .Đại ca tuy bị vây nhưng mặt mũi vẫn ung dung lắm , thanh kiếm bự vác vai lâu lâu nhấc lên nhấc xuống khiến cậu chàng khốc chẳng kém Cloud trong FF 7 . Xét theo tình hình thực tế kèm dự đoán thì có lẽ đây là màn kinh điển trong manga học đường . Ma cũ phủ đầu dạy dỗ ma mới .

       Không biết cự cãi thế nào mà đám ma cũ không xài xa luân chiến mà quyết định tập thể nhào vô tấn công cậu chàng. Nguyên một đám hổ lốn tay đập chân đạp khí thế vô cùng . Xem ra , đầu đinh hôm nay nhất định công đạo tại đây .
         
       Người ta bảo ,hai đánh một không chột cũng què , nữa là hai mươi đánh một , thế nhưng đầu đinh đại ca sau mấy phen múa kiếm kèm theo đấm đá nhiệt tình , đám ma cũ đã nằm xếp lớp như cá hộp. Đầu đinh ca oai phong dẫm dẫm 1 thằng béo mâp mặt mũi bầm dập , bồi thêm một cú đá khiến nó lăn lộn rên hừ hừ ,xong nhổ một bãi nước bọt kèm khinh thường giọng mũi .

      "-Đ.c.m tụi bây . Dám đụng đến ông nội . Một lũ chán sống hết rồi phải không ?"


Hết chương 11



Chương 10 : Nghề khó nhất thế giới



      Nhìn căn phòng nát đến không thể nát hơn , bụi bặm mạng nhện giăng từ cửa cho đến tận cuối phòng , không khí âm u y như cái nhà hoang chết chủ. Chưa kể đống đồng nát chất đầy nhóc giữa phòng đang trong quá trình rỉ sét . Nếu không có cái bảng " Phòng Dược sư" móp méo phía trên thì tôi tưởng đây là cái nhà kho có 20 năm tuổi không dọn vệ sinh .

       Còn đang bỡ ngỡ trước cảnh tượng thê thảm thì một ông già cúp bình thiếc chống gậy lò dò đi tới . Nếu xét tuổi trên trái đất thì ông lão đây chắc cũng phải là hàng thượng thọ , mặt mũi nhăn nheo đồi mồi giăng tứ phía , râu tóc bạc phơ kéo dài đến tận thắt lưng , cái lưng thì khòm đến nỗi không dựa vào cây gậy thì sẽ ngã ngay xuống đất . Ông lão cất giọng run rẩy lại khàn khàn.

     "- Con trai , đến học nghề Dược sư phải không ? Ôi , 15 năm nay ta mới có thêm một đệ tử , lão già đây sắp đến cuối đời lại tìm đến người thừa kế hay sao ? "

    "- ......"

       Bây giờ thì tôi đã hiểu ánh mắt kinh dị khi bà cô ghi danh nghe tôi báo danh môn học . 15 năm mới có một học sinh , chẳng lẽ Dược Sư ở thế giới này bi thảm đến như vậy ?

       Sau khi hai thầy trò mừng mừng tủi tủi kiếm được một cái góc khá mát mẻ trong sân trường, tôi cùng sư phụ quyết định mở một buổi làm quen tìm hiểu để tăng thêm chút thân mật. Còn tại sao vị trí lại ở sân trường thì quá rõ ràng , phòng học không có dư mà cả hai cũng không có sức đi dọn cái nhà kho mười mấy năm không vệ sinh kia.

      Thầy giáo tôi hay còn gọi là Đảo Vĩnh Đại sư , năm nay 250 tuổi . Có 200 năm tuổi nghề Dược sư và 120 năm tuổi dạy . Thế nhưng thầy lại chẳng có lấy một đệ tử chân truyền vì ai cũng học việc được vài năm rồi chạy mất vì quá khắc khổ .

      Sau một hồi phổ cập kiến thức , tôi cũng hiểu tại sao nghề nghiệp này lại rơi tới đáy xã hội như thế này .

      Thứ nhất chế tạo thuốc tỷ lệ quá khó khăn , vật liệu lại quí hiếm , trong lúc chế tạo sơ suất cái có thể mất cả chì lẫn chài , nói chung là hao kém , không kinh tế.

       Thứ hai , công thức chế thuốc hữu hiệu rất hiếm , các Dược sư đều dấu diếm chân truyền. các công thức phổ biến thì dường như chả có tác dụng , trong khi mục sư và các loại bùa chế tác đều có hiện quả rõ rệt và thực tế hơn rất nhiều.

        Thứ ba , nghề hoạt động âm thầm , không danh tiếng , không gái ngưỡng mộ , đi ngược lại chủ trương anh hùng của toàn dân.

        Thứ tư , ngành nghề nguy hiểm , tỷ lệ die vì bị cướp công thức rất cao.

         Nói tóm lại , chế thuốc không phải là một nghề nghèo khó ,ngược lại , nó là một nghề siêu cấp Vip , cần đầu tư siêu  khổng lồ .

       Bởi vậy , đứa nào bảo làm Dược sư dễ thì phải đập nó chết toi .

Hết chương 10





Tóm tắt

Tóm tắt

        Trần Trọng Đạt , 20 tuổi , trong một lần chơi game quá sức bị xuyên không qua dị giới . Bỡ ngỡ trước một thế giới kỳ lạ đầy ma thuật chỉ có trong tiểu thuyết giả tưởng và phim ảnh . Nhân vật chính đã làm gì để biến mình từ một kẻ vô dụng trở thành một vị anh hùng vương giả , danh nổi bốn phương ,thế gian ngưỡng mộ, lập hậu cung 3000 mỹ nữ .

        Đây chính là một câu truyện truyền thuyết về cuộc đời oanh liệt của một chiến thần , bắt đầu từ một kẻ xa lạ đến từ thế giới khác.

Tóm tắt 2

       Đứa nào viết cái tóm tắt thiếu não trước đấy , cái gì anh hùng ,cái gì chiến thần vương giả , tất cả đều là lừa đảo , ông đây dại gì đi tìm chết . Lại còn 3000 mỹ nữ , có biết nuôi một con vợ hao kém thế nào không ? Muốn làm anh hùng ,muốn chiêu đàn em , muốn nuôi mỹ nữ , cái gì cũng cần có tư bản, tư bản , biết không ?

        Thực ra , đây chỉ là câu chuyện về một người bình thường lăn lộn trong một đám anh hùng.