Các bạn có thể cảm nhận được tình cảm của tôi khi nghe đến 3 từ " thân thương " ấy không? ( từ gì thì vui lòng coi lại câu cuối của chương trước) . Có từ nào mà đầy" màu sắc ","ý nghĩa" lại "quê hương " như thế không ? Hai năm lăn lộn ở thế giới này , tôi phải công nhận kỹ nghệ "chửi " ở đây kém xa quê ta nhiều lắm . Cao lắm là chửi heo chó , vô dụng , phế sài , thằng điên gì đấy . So với công phu chửi lộn 3 ngày không hết chữ của ông bà ta thì bi nhiêu ấy chỉ là trò con nít.
Cho nên , đầu đinh ca có 90 % là hàng dạt . Nhưng nhìn ca cao ráo, đẹp trai khí phách , thân thể hiềm nghi 6 múi cơ bụng thế kia, tôi cũng có chút nghi ngờ . Chưa kể thân thủ phi phàm , một đập hai mươi của ca . Dân bản địa ở đây , đã nói trung bình cao trên 1m 9 , hình thể đứa nào đứa nấy như con gấu , có thể ôm trăm ký đá chạy băng băng. Nên trước hết cứ tập trung xem xét cái đã.
Đầu đinh ca sau khi hiển hiện oai phong , quay lưng vừa đi vừa huýt sáo , dáng vẻ cao ngất , anh hùng như cao bồi viễn tây sau khi giải quyết kẻ thù , tiếp tục lên ngựa tiến về miền gió cát , để lại đám đầu heo sứt mẻ , lăn lộn, ôm cẳng ôm giò rên hừ hừ .
Lén lút bám theo đầu đinh ca ra đến tận khu đất trống cạnh trường , nhìn chung quanh vắng vẻ , heo hút mà tôi chột dạ , không phải là đang cố ý dắt mình ra chỗ không người để tiện bề diệt khẩu chứ. Một tiếng nói lạnh lẽo vang lên khiến tim tôi ngừng đập mất mấy giây .
"- Lại thêm một thằng không muốn sống nữa ? Lén lút theo ông làm gì .. mau cút ra đây! "
Biết chắc đã bị phát hiện .Hít một hơi , rút hết bình tĩnh , tôi ló đầu ra khỏi bụi cây . Hỏi thẳng.
"- Việt Nam ?"
Đầu đinh ca nheo nheo mắt nguy hiểm , rồi hất hàm trả lời cũng bằng một câu hỏi .
"- Mày tinh nào ?"
"- Hồ Chí Minh, còn mày ?"
"- Cũng thế . tao , Lý Quân Kiệt , đến đây 6 năm ."
"- Trần Trọng Đạt . Đến đây 2 năm "
"- Phố trên có cái quán khá tốt , đi làm vài ly ."
"- Ok "
Đấy là tất cả câu chuyện về đồng hương cùng chiến hữu đầu tiên của tôi ở thế giới này .
Hết chương 12
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét