Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2013

Chương 13

 

      Nếu nói về người bạn đầu tiên của tôi , đầu đinh hay còn gọi là Lý Quân Kiệt , 20 tuổi , có 6 năm thâm niên lăn lộn tại dị giới này . Tôi phải công nhận cuộc đời nó gian nan , trắc trở có thể viết thành tiểu thuyết.

     14 tuổi xuyên qua , lọt ngay ổ buôn nô lệ , nó lén đào tường trốn, bị đám chủ buôn tay sai cùng chó săn rượt đuổi suốt mấy đêm .Lạc vào rừng , bị ma thú cắn đến còn nửa cái mạng , được một đám lính đánh thuê cứu , lão thủ lĩnh đám lính nhận làm con nuôi , truyền thụ võ học . Sau cùng đám lính đánh thuê vào Nam ra Bắc, đánh dẹp Tây Đông, ngày ngày ăn lông ở lỗ , vất vả nhưng cũng rèn ra được một thân sức lực cường tráng . Năm trước nhóm lính chẳng may đắc tội nhân vật nào đó , trong đêm , cả đoàn bị diệt , mỗi nó thoát , sau đó chui nhủi trốn tránh đến tận thành phố nhỏ này.

     Thấy nó vừa nốc từng ngụm bia, vừa kể về cuộc đời như phim hành động của mình bằng cái giọng trầm đục .Tôi muốn an ủi nhưng không nói nên lời , quả thật , so với nó tôi may mắn hơn nhiều lắm. Ít ra , cha mẹ nuôi tôi chưa bắt tôi chịu khổ ngày nào, tôi cũng không cần liếm đao liếm huyết để tồn tại .

      Nó cầm thanh kiếm to bản ra vuốt ve , rồi rút khăn lau chủi ra vẻ cực kỳ quí trọng , nó nói:

    "- Mày biết không , cái kiếm cùn này là của lão ba nuôi tao , cái lão ấy người to như gấu ,vai u thịt bắp , đập tao cú nào cú ấy như búa tạ , cứ mỗi lần lão dạy dỗ thì tao lại phải nằm cáng cả tháng. Ngay cả đám đám lính lác của lão , đứa nào đứa nấy hôi như cú, toàn thân sứt sẹo , suốt ngày chỉ biết cờ bạc gái gú . Đánh xong trận nào là cả đám vung tiền vô nhà thổ, tích tụ được bi nhiêu đều phóng cho gái cả . Thế mà thằng nào cũng mơ gom một mớ to rồi về quê cưới vợ. "

     "- Lúc mới đến , đứa nào cũng khinh tao ra mặt, bảo tay chân yếu đuối như con gái , sau tao cật lực tập luyện rồi đánh tụi nó kêu cha gọi mẹ . Sau chẳng đứa nào dám đối tao hó hé một câu. Lão già cha nuôi tao còn bảo, sau này cho tao nối nghiệp , tiếp tục lãnh cái binh đoàn rách ấy đi kiếm ăn."

       "- Đêm hôm ấy, tụi tao hợp lực hạ được con ma thú cấp 6, mọi người tổ chức đốt lửa trại ăn mừng tại chỗ thì cái thằng đeo mặt nạ khốn nạn ấy ... xuất hiện ."

       Nó gằn từng tiếng , thân thể run rẩy , căm hờn như trực tiếp trào ra từ linh hồn .

    "- Hắn , tên khốn nạn đeo mặt nạ , tập kích khi chúng tao đang no say , mọi người mệt mỏi nằm lăn ra ngủ .Hắn chém giết không biết ghê tay . từng người chúng tao lần lượt ngã xuống khi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra."

     "- Mấy chục người bị giết chúng tao mới phát hiện cầm vũ khí lên đối phó nhưng chả ích gì, con quỉ khát máu vẫn tiếp tục lấy mạng từng người , tao cũng ăn một dao ngang ngực , vết thương kéo dài từ vai trái xuống tận eo , nhìn từ ngoài có thể thấy được mấy cái xương sườn bị chặt đứt . Ấy thế mà tao vẫn sống ... vẫn sống mà nhìn người từng huynh đệ đổ máu nằm vật lên trên người mình"

     Nó vừa nói vừa kéo áo lên . Trên người có một vết sẹo dữ tợn hình con rết trải dài gần hết thân thể . Chỉ tưởng tượng thôi cũng có thể thấy lúc đó nguy hiểm đến mức nào .

     "- Lão già cha nuôi tao lúc đó nằm đè ngay trên người tao . Lão cũng bị thương nghiêm trọng nhưng vẫn lấy thân hình gấu ra che khuất cho tao , lão dùng hết mấy cuộn phép bảo mệnh cho tao giữ lại cái mạng "

     "- Sau đó , mày biết thằng khốn mặt nạ ấy làm cái gì không ? Hắn quăng tất cả mọi người , dù chết hay chỉ bị thương thành một đống, sau đó nổi lửa... thiêu . Tao khi đó cũng nằm trong đống lửa đang cháy dữ dội ."
 
       Nó càng nói , càng phát ra cay nghiệt . Bàn tay phải nắm chặt , móng kháp vào thịt sâu đến chảy máu.

     "Trưa hôm sau , một trăm hai mươi sáu huynh đệ của tao đếu biến thành đống tro tàn  , không phân biệt được người nào với người nào . "

     Nhìn nó như sắp khóc , tôi nhè nhẹ kéo nó.

      "-Mày say rồi , về nhà nghỉ ngơi thôi."

      "- Say gì ! Tao từng uống gấp mấy lần thế này có sao đâu . Mẹ ! tao thề kiếm ra thằng khốn đó cùng thằng chủ mưu.. lột da tụi nó. "

      Vất vả lôi được nó ra khỏi quán rượu , hai tên liêu xiêu dắt díu nhau trên con đường gạch cũ . A! Thì ra trời đã tối rồi .Tôi ngước nhìn lên bầu đen thẫm rồi tự hỏi "Phải chăng , mình đã quá yên bình ?"

Hết chương 13









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét