Nhìn căn phòng nát đến không thể nát hơn , bụi bặm mạng nhện giăng từ cửa cho đến tận cuối phòng , không khí âm u y như cái nhà hoang chết chủ. Chưa kể đống đồng nát chất đầy nhóc giữa phòng đang trong quá trình rỉ sét . Nếu không có cái bảng " Phòng Dược sư" móp méo phía trên thì tôi tưởng đây là cái nhà kho có 20 năm tuổi không dọn vệ sinh .
Còn đang bỡ ngỡ trước cảnh tượng thê thảm thì một ông già cúp bình thiếc chống gậy lò dò đi tới . Nếu xét tuổi trên trái đất thì ông lão đây chắc cũng phải là hàng thượng thọ , mặt mũi nhăn nheo đồi mồi giăng tứ phía , râu tóc bạc phơ kéo dài đến tận thắt lưng , cái lưng thì khòm đến nỗi không dựa vào cây gậy thì sẽ ngã ngay xuống đất . Ông lão cất giọng run rẩy lại khàn khàn.
"- Con trai , đến học nghề Dược sư phải không ? Ôi , 15 năm nay ta mới có thêm một đệ tử , lão già đây sắp đến cuối đời lại tìm đến người thừa kế hay sao ? "
"- ......"
Bây giờ thì tôi đã hiểu ánh mắt kinh dị khi bà cô ghi danh nghe tôi báo danh môn học . 15 năm mới có một học sinh , chẳng lẽ Dược Sư ở thế giới này bi thảm đến như vậy ?
Sau khi hai thầy trò mừng mừng tủi tủi kiếm được một cái góc khá mát mẻ trong sân trường, tôi cùng sư phụ quyết định mở một buổi làm quen tìm hiểu để tăng thêm chút thân mật. Còn tại sao vị trí lại ở sân trường thì quá rõ ràng , phòng học không có dư mà cả hai cũng không có sức đi dọn cái nhà kho mười mấy năm không vệ sinh kia.
Thầy giáo tôi hay còn gọi là Đảo Vĩnh Đại sư , năm nay 250 tuổi . Có 200 năm tuổi nghề Dược sư và 120 năm tuổi dạy . Thế nhưng thầy lại chẳng có lấy một đệ tử chân truyền vì ai cũng học việc được vài năm rồi chạy mất vì quá khắc khổ .
Sau một hồi phổ cập kiến thức , tôi cũng hiểu tại sao nghề nghiệp này lại rơi tới đáy xã hội như thế này .
Thứ nhất chế tạo thuốc tỷ lệ quá khó khăn , vật liệu lại quí hiếm , trong lúc chế tạo sơ suất cái có thể mất cả chì lẫn chài , nói chung là hao kém , không kinh tế.
Thứ hai , công thức chế thuốc hữu hiệu rất hiếm , các Dược sư đều dấu diếm chân truyền. các công thức phổ biến thì dường như chả có tác dụng , trong khi mục sư và các loại bùa chế tác đều có hiện quả rõ rệt và thực tế hơn rất nhiều.
Thứ ba , nghề hoạt động âm thầm , không danh tiếng , không gái ngưỡng mộ , đi ngược lại chủ trương anh hùng của toàn dân.
Thứ tư , ngành nghề nguy hiểm , tỷ lệ die vì bị cướp công thức rất cao.
Nói tóm lại , chế thuốc không phải là một nghề nghèo khó ,ngược lại , nó là một nghề siêu cấp Vip , cần đầu tư siêu khổng lồ .
Bởi vậy , đứa nào bảo làm Dược sư dễ thì phải đập nó chết toi .
Hết chương 10
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét