Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2013

Chương 13

 

      Nếu nói về người bạn đầu tiên của tôi , đầu đinh hay còn gọi là Lý Quân Kiệt , 20 tuổi , có 6 năm thâm niên lăn lộn tại dị giới này . Tôi phải công nhận cuộc đời nó gian nan , trắc trở có thể viết thành tiểu thuyết.

     14 tuổi xuyên qua , lọt ngay ổ buôn nô lệ , nó lén đào tường trốn, bị đám chủ buôn tay sai cùng chó săn rượt đuổi suốt mấy đêm .Lạc vào rừng , bị ma thú cắn đến còn nửa cái mạng , được một đám lính đánh thuê cứu , lão thủ lĩnh đám lính nhận làm con nuôi , truyền thụ võ học . Sau cùng đám lính đánh thuê vào Nam ra Bắc, đánh dẹp Tây Đông, ngày ngày ăn lông ở lỗ , vất vả nhưng cũng rèn ra được một thân sức lực cường tráng . Năm trước nhóm lính chẳng may đắc tội nhân vật nào đó , trong đêm , cả đoàn bị diệt , mỗi nó thoát , sau đó chui nhủi trốn tránh đến tận thành phố nhỏ này.

     Thấy nó vừa nốc từng ngụm bia, vừa kể về cuộc đời như phim hành động của mình bằng cái giọng trầm đục .Tôi muốn an ủi nhưng không nói nên lời , quả thật , so với nó tôi may mắn hơn nhiều lắm. Ít ra , cha mẹ nuôi tôi chưa bắt tôi chịu khổ ngày nào, tôi cũng không cần liếm đao liếm huyết để tồn tại .

      Nó cầm thanh kiếm to bản ra vuốt ve , rồi rút khăn lau chủi ra vẻ cực kỳ quí trọng , nó nói:

    "- Mày biết không , cái kiếm cùn này là của lão ba nuôi tao , cái lão ấy người to như gấu ,vai u thịt bắp , đập tao cú nào cú ấy như búa tạ , cứ mỗi lần lão dạy dỗ thì tao lại phải nằm cáng cả tháng. Ngay cả đám đám lính lác của lão , đứa nào đứa nấy hôi như cú, toàn thân sứt sẹo , suốt ngày chỉ biết cờ bạc gái gú . Đánh xong trận nào là cả đám vung tiền vô nhà thổ, tích tụ được bi nhiêu đều phóng cho gái cả . Thế mà thằng nào cũng mơ gom một mớ to rồi về quê cưới vợ. "

     "- Lúc mới đến , đứa nào cũng khinh tao ra mặt, bảo tay chân yếu đuối như con gái , sau tao cật lực tập luyện rồi đánh tụi nó kêu cha gọi mẹ . Sau chẳng đứa nào dám đối tao hó hé một câu. Lão già cha nuôi tao còn bảo, sau này cho tao nối nghiệp , tiếp tục lãnh cái binh đoàn rách ấy đi kiếm ăn."

       "- Đêm hôm ấy, tụi tao hợp lực hạ được con ma thú cấp 6, mọi người tổ chức đốt lửa trại ăn mừng tại chỗ thì cái thằng đeo mặt nạ khốn nạn ấy ... xuất hiện ."

       Nó gằn từng tiếng , thân thể run rẩy , căm hờn như trực tiếp trào ra từ linh hồn .

    "- Hắn , tên khốn nạn đeo mặt nạ , tập kích khi chúng tao đang no say , mọi người mệt mỏi nằm lăn ra ngủ .Hắn chém giết không biết ghê tay . từng người chúng tao lần lượt ngã xuống khi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra."

     "- Mấy chục người bị giết chúng tao mới phát hiện cầm vũ khí lên đối phó nhưng chả ích gì, con quỉ khát máu vẫn tiếp tục lấy mạng từng người , tao cũng ăn một dao ngang ngực , vết thương kéo dài từ vai trái xuống tận eo , nhìn từ ngoài có thể thấy được mấy cái xương sườn bị chặt đứt . Ấy thế mà tao vẫn sống ... vẫn sống mà nhìn người từng huynh đệ đổ máu nằm vật lên trên người mình"

     Nó vừa nói vừa kéo áo lên . Trên người có một vết sẹo dữ tợn hình con rết trải dài gần hết thân thể . Chỉ tưởng tượng thôi cũng có thể thấy lúc đó nguy hiểm đến mức nào .

     "- Lão già cha nuôi tao lúc đó nằm đè ngay trên người tao . Lão cũng bị thương nghiêm trọng nhưng vẫn lấy thân hình gấu ra che khuất cho tao , lão dùng hết mấy cuộn phép bảo mệnh cho tao giữ lại cái mạng "

     "- Sau đó , mày biết thằng khốn mặt nạ ấy làm cái gì không ? Hắn quăng tất cả mọi người , dù chết hay chỉ bị thương thành một đống, sau đó nổi lửa... thiêu . Tao khi đó cũng nằm trong đống lửa đang cháy dữ dội ."
 
       Nó càng nói , càng phát ra cay nghiệt . Bàn tay phải nắm chặt , móng kháp vào thịt sâu đến chảy máu.

     "Trưa hôm sau , một trăm hai mươi sáu huynh đệ của tao đếu biến thành đống tro tàn  , không phân biệt được người nào với người nào . "

     Nhìn nó như sắp khóc , tôi nhè nhẹ kéo nó.

      "-Mày say rồi , về nhà nghỉ ngơi thôi."

      "- Say gì ! Tao từng uống gấp mấy lần thế này có sao đâu . Mẹ ! tao thề kiếm ra thằng khốn đó cùng thằng chủ mưu.. lột da tụi nó. "

      Vất vả lôi được nó ra khỏi quán rượu , hai tên liêu xiêu dắt díu nhau trên con đường gạch cũ . A! Thì ra trời đã tối rồi .Tôi ngước nhìn lên bầu đen thẫm rồi tự hỏi "Phải chăng , mình đã quá yên bình ?"

Hết chương 13









Chương 15



     Bài học đầu tiên hôm nay , lão sư đã cập nhật thêm cho tôi vô số kiến thức như :

      - Dược sư hay còn gọi là Luyện Dược sư , là một trong những nhánh của ngành Luyện Thuật, nhưng do sản phẩm khác biệt nên mục tiêu cũng khác  . Luyện dược chủ yếu là làm thành các sản phẩm dạng nước , dạng viên hoặc dạng cao có thể uống ,bôi , tác dụng trực tiếp lên người.Trong khi đó , luyện kim có thể tạo ra bùa , các vật phẩm ma pháp dùng để đeo , luyện thuật có thể ếm phép , tăng kỹ năng ,sức mạnh cho các sản phẩm của luyện kim .

     - Dược sư bao gồm cả luyện dược và luyện độc . Tuy nhiên , chỉ khi nào tạo ra công thức có lợi thì mới được hiệp hội Dược Sư công nhận .

     - Dược sư có phân biệt đẳng cấp rõ ràng .Theo thứ tự : Dược sư học việc - Dược sư thực tập - Dược sư sơ cấp -Dược sư trung cấp - Dược sư cao cấp - Dược Quan - Dược Vương -Dược Hoàng- Dược Thánh - Dược Thần . Bắt đầu từ dược sư trung cấp trở lên , muốn lên cấp cần tìm ra một công thức chế tạo được đánh giá bằng cấp cần đạt tới hoặc 5 cái ngang cấp tính theo cấp số nhân khi lên cao . Ví dụ . Muốn từ Dược sư trung cấp lên dược sư cao cấp cần 1 công thức cao cấp hoặc 5 công thức trung cấp , từ dược sư cao cấp lên Dược Quan , cần 1 công thức cấp Dược Quan hoặc 25 công thức cao cấp . Cứ thế đi lên .

     - Công thức được đánh giá công khai bởi hiệp hội Dược sư và Quốc Vương đương nhiệm thông qua kết quả thí nghiệm . Dược sư được quyền giữ bí mật và kiếm lời từ công thức như bán cho người khác hoặc giữ để tự chế tạo.

    - Bắt đầu Dược sư cao cấp trở lên , mỗi tháng sẽ được định kỳ tài trợ vật liệu ngang cấp cùng một lượng chi phí.

     Nghe xong tôi hoàn toàn đồng tình với việc nghề nghiệp này được xếp vào S cấp khó khăn và nguy hiểm , so với pháp sư còn khó gấp trăm .Vì khi lên trung cấp , muốn tiếp tục lên cấp , cần bỏ ra đại lượng tiền tài nghiên cứu , lại còn phải đối mặt với tình trạng trộm cướp thành quả, trộm chả sướng hơn tự nghiên cứu . Dược sư đa phần đều là thư sinh , sức đâu chống đối đám đầu trộm đuôi cướp, thế là phải chi thêm tiền mướn bảo vệ. Các Dược sư cao cấp trở lên hiện nay , vị nào vị nấy đều con ông cháu cha , gia sản bạc vạn .

      Cứ nhìn lão sư , 200 năm tuổi nghề , thế nhưng vẫn là cái trung cấp dược sư, khuynh hết gia sản cũng chỉ nghiên cứu được năm ba cái công thức trung cấp , đã thế công hiệu lại trùng với các công thức được công nhận. Hèn chi đến giờ lão sư vẫn còn sống tốt , phải cái nghèo chút.

      Đúng là cần phải xem xét lại quyết định của mình , với khả năng hiện tại , lên cao cấp nhất định là không có cửa. Cứ tưởng như game online , là nghề ngon ăn chứ. Sai lầm quá.

Hết chương 15 



Chương 14


    Sau một đêm nhậu bia, đầu óc có vẻ căng thẳng , có chút chóng mặt. Là do tửu lượng quá kém , hôm qua chỉ uống có một ly chứ mấy . Thằng Kiệt hôm qua say như chết thế mà sáng nay đã sinh long hoạt hổ . Tối qua nó say quá , lại không biết nhà nó đâu nên đành vác về nhà . Cha mẹ nuôi đã tiếp tục đi lữ hành từ chiều hôm qua .nên vác người là về cũng không ai thắc mắc .Nó bảo

    "- Tao đến trường trước. Chiều tao rảnh ghé mày chơi . Nói thật , có mày chịu nghe tao tám ,thấy dễ chịu hẳn . trước bức xúc cũng không người trò truyện ."

  " - Mày không có bằng hữu nào a?"

  "-  Có , mà chết hết rồi còn đâu , sau tao trốn chui nhủi khắp nơi . Sợ bị truy sát .Cái thế giới này quá hắc ám , chết cũng  không có ai công đạo cho mình."

   "- Vậy mày chạy vô trường học làm cái gì ? không sợ lộ?"

   "- Tao trốn lâu quá rồi .Với lại muốn báo thù thì phải tăng năng lực lên .Kiến thức võ thuật của tao cũng là do kinh nghiệm truyền lại , không có hệ thống như được dạy tại trường . Về sau khó phát triển ."

      Xong nó mở cửa rồi phi thẳng đến trường. Kể ra trường ở thế giới này cũng quá nghiêm khắc, cứ đúng giờ là đóng cửa. Thế nhưng đấy là chuyện người ta, riêng tôi đã được Đảo Vĩnh lão đại sư cấp đặc quyền học tại nhà riêng của lão sư , nên có thể thư thả chút .Đằng nào , cả một khoa chỉ có một học trò mà ,không cấp chút tiện lợi sao được .

    Ăn uống xong xuôi , tôi vác cặp chạy đến nhà lão sư .nhà lão sư nằm ngay cạnh trường Đông Mạc rộng đâu chừng vài trăm mét vuông , chung quanh có cái vườn ươm dược ,đi từ xa đã thấy bốc mùi thuốc đăng đắng . Ngôi nhà cũng cũ mèm y như ông chủ, cửa gỗ tường gạch xiêu vẹo như răng gẫy. Nhìn sơ qua thì ai cũng biết gia cảnh chủ nhà chà khá khẩm cho lắm.

     Mở cửa đón tiếp tôi là một người phụ nữ đứng tuổi , bà mặc cái tạp dề úa vàng nhưng sạch sẽ ,
bà hỏi tôi :

    "- Cậu là học trò của Đảo Vĩnh đại sư phải không , lão sư đang chờ cậu ."

    Nói rồi bà dắt tôi lên tầng 2 của ngôi nhà , trong nhà từ cửa đến tận lầu trên , chỗ nào cũng la liệt sách vờ , chai lọ . Trong căn phong trung tâm lầu 2 cũng là nơi lão sư đang đợi , thì giống một phòng thí nghiệm hóa học lớn , những tờ giấy được viết nham nhở , những tờ giấy viết hỏng được vò quẳng bỏ lăn lộn khắp sàn , cả trăm bình lọ đựng thuốc đủ màu được để mất trật tự trên năm sáu cái kệ cũ.  

    Lão sư đang loay hoay gì đó nhưng khi thấy tôi mở cửa , ông chạy ra kéo tay tôi vào phòng, ông chỉ tay vào hằng trăm chai lọ ngổn ngang , bảo :

  "- Con trai , chào mừng con bước vào thế giới của Dược sư"










Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

Chương 12 : Đồng hương


     Các bạn có thể cảm nhận được tình cảm của tôi khi nghe đến 3 từ " thân thương " ấy không? ( từ gì thì vui lòng coi lại câu cuối của chương trước) . Có từ nào mà đầy" màu sắc ","ý nghĩa" lại "quê hương " như thế không ? Hai năm lăn lộn ở thế giới này , tôi phải công nhận kỹ nghệ "chửi " ở đây kém xa quê ta nhiều lắm . Cao lắm là chửi heo chó , vô dụng , phế sài , thằng điên gì đấy . So với công phu chửi lộn 3 ngày không hết chữ của ông bà ta thì bi nhiêu ấy chỉ là trò con nít.

     Cho nên , đầu đinh ca có 90 % là hàng dạt  . Nhưng nhìn ca cao ráo, đẹp trai khí phách , thân thể hiềm nghi 6 múi cơ bụng thế kia, tôi cũng có chút nghi ngờ . Chưa kể thân thủ phi phàm , một đập hai mươi của ca . Dân bản địa ở đây , đã nói trung bình cao trên 1m 9 , hình thể đứa nào đứa nấy như con gấu , có thể ôm trăm ký đá chạy băng băng. Nên trước hết cứ tập trung xem xét cái đã.

    Đầu đinh ca sau khi hiển hiện oai phong , quay lưng vừa đi vừa huýt sáo , dáng vẻ cao ngất , anh hùng như cao bồi viễn tây sau khi giải quyết kẻ thù , tiếp tục lên ngựa tiến về miền gió cát , để lại đám đầu heo sứt mẻ , lăn lộn, ôm cẳng ôm giò rên hừ hừ .

   Lén lút bám theo đầu đinh ca ra đến tận khu đất trống cạnh trường , nhìn chung quanh vắng vẻ , heo hút mà tôi chột dạ , không phải là đang cố ý dắt mình ra chỗ không người để tiện bề diệt khẩu chứ. Một tiếng nói lạnh lẽo vang lên khiến tim tôi ngừng đập mất mấy giây .

     "- Lại thêm một thằng không muốn sống nữa ? Lén lút theo ông làm gì .. mau cút ra đây! "

     Biết chắc đã bị phát hiện .Hít một hơi , rút hết bình tĩnh , tôi ló đầu ra khỏi bụi cây . Hỏi thẳng.

       "- Việt Nam ?"

     Đầu đinh ca nheo nheo mắt nguy hiểm , rồi hất hàm trả lời cũng bằng một câu hỏi .

       "- Mày tinh nào ?"

       "- Hồ Chí Minh, còn mày ?"

       "- Cũng thế . tao , Lý Quân Kiệt , đến đây 6 năm ."

       "- Trần Trọng Đạt . Đến đây 2 năm "

       "- Phố trên có cái quán khá tốt , đi làm vài ly ."

       "- Ok "

       Đấy là tất cả câu chuyện về đồng hương cùng chiến hữu đầu tiên của tôi ở thế giới này .

Hết chương 12

     

 
 
 

 

Chương 11 : Trận chiến kinh điển trong trường học


   
        Cầm xấp tài liệu tâm huyết 200 năm của lão sư mà tôi đau lòng quá . Ông bảo đã từng đưa cho 7 đứa đệ tử rồi lại 7 lần nhận trở về , đến tôi đã là người thứ 8 , ông hy vọng đây là lần cuối ông trao đi mà không cần nhận trở lại . Nếu tâm huyết cả đời bị bỏ quên ,thì ai mà không đau lòng chứ .
 
        Lão sư còn kể nhiều nhiều lắm về quá khứ làm thuốc của mình cho tôi nghe ,như cố gắng truyền thụ nhiệt tình , ấp ủ cùng hối tiếc cả đời .Liệu tôi có phụ lòng ông không ? liệu tôi có đủ kiên nhẫn và nhiệt huyết để đi tiếp con đường đặc biệt chông gai này ?

        Buổi học đầu tiên đã hết , tôi lặng lẽ vừa đi vừa suy nghĩ về quyết định của mình.

       Thực ra , sau khi nghe được ngành này có thể xếp vào cấp S về độ nguy hiểm thì tôi đã định
 suy nghĩ lại nhưng sự nhiệt tình của lão sư làm tôi khó xử.

       Có tiếng tranh cãi ở góc quẹo phía trước . Là thằng hay hóng hớt nên tôi bỏ qua suy nghĩ , chạy vội lên xem náo động .

        Là một đám thanh thiếu niên đang quần ẩu một người , xem bộ dáng trang phục kèm theo đủ loại vũ khí thì có thể xác nhận trăm phần trăm là đám ma cũ bên lớp vận động hình chiến sĩ .

        Nạn nhân bị vây chính giữa chính là vị đầu đinh đại ca leo tường hôm kia .Đại ca tuy bị vây nhưng mặt mũi vẫn ung dung lắm , thanh kiếm bự vác vai lâu lâu nhấc lên nhấc xuống khiến cậu chàng khốc chẳng kém Cloud trong FF 7 . Xét theo tình hình thực tế kèm dự đoán thì có lẽ đây là màn kinh điển trong manga học đường . Ma cũ phủ đầu dạy dỗ ma mới .

       Không biết cự cãi thế nào mà đám ma cũ không xài xa luân chiến mà quyết định tập thể nhào vô tấn công cậu chàng. Nguyên một đám hổ lốn tay đập chân đạp khí thế vô cùng . Xem ra , đầu đinh hôm nay nhất định công đạo tại đây .
         
       Người ta bảo ,hai đánh một không chột cũng què , nữa là hai mươi đánh một , thế nhưng đầu đinh đại ca sau mấy phen múa kiếm kèm theo đấm đá nhiệt tình , đám ma cũ đã nằm xếp lớp như cá hộp. Đầu đinh ca oai phong dẫm dẫm 1 thằng béo mâp mặt mũi bầm dập , bồi thêm một cú đá khiến nó lăn lộn rên hừ hừ ,xong nhổ một bãi nước bọt kèm khinh thường giọng mũi .

      "-Đ.c.m tụi bây . Dám đụng đến ông nội . Một lũ chán sống hết rồi phải không ?"


Hết chương 11



Chương 10 : Nghề khó nhất thế giới



      Nhìn căn phòng nát đến không thể nát hơn , bụi bặm mạng nhện giăng từ cửa cho đến tận cuối phòng , không khí âm u y như cái nhà hoang chết chủ. Chưa kể đống đồng nát chất đầy nhóc giữa phòng đang trong quá trình rỉ sét . Nếu không có cái bảng " Phòng Dược sư" móp méo phía trên thì tôi tưởng đây là cái nhà kho có 20 năm tuổi không dọn vệ sinh .

       Còn đang bỡ ngỡ trước cảnh tượng thê thảm thì một ông già cúp bình thiếc chống gậy lò dò đi tới . Nếu xét tuổi trên trái đất thì ông lão đây chắc cũng phải là hàng thượng thọ , mặt mũi nhăn nheo đồi mồi giăng tứ phía , râu tóc bạc phơ kéo dài đến tận thắt lưng , cái lưng thì khòm đến nỗi không dựa vào cây gậy thì sẽ ngã ngay xuống đất . Ông lão cất giọng run rẩy lại khàn khàn.

     "- Con trai , đến học nghề Dược sư phải không ? Ôi , 15 năm nay ta mới có thêm một đệ tử , lão già đây sắp đến cuối đời lại tìm đến người thừa kế hay sao ? "

    "- ......"

       Bây giờ thì tôi đã hiểu ánh mắt kinh dị khi bà cô ghi danh nghe tôi báo danh môn học . 15 năm mới có một học sinh , chẳng lẽ Dược Sư ở thế giới này bi thảm đến như vậy ?

       Sau khi hai thầy trò mừng mừng tủi tủi kiếm được một cái góc khá mát mẻ trong sân trường, tôi cùng sư phụ quyết định mở một buổi làm quen tìm hiểu để tăng thêm chút thân mật. Còn tại sao vị trí lại ở sân trường thì quá rõ ràng , phòng học không có dư mà cả hai cũng không có sức đi dọn cái nhà kho mười mấy năm không vệ sinh kia.

      Thầy giáo tôi hay còn gọi là Đảo Vĩnh Đại sư , năm nay 250 tuổi . Có 200 năm tuổi nghề Dược sư và 120 năm tuổi dạy . Thế nhưng thầy lại chẳng có lấy một đệ tử chân truyền vì ai cũng học việc được vài năm rồi chạy mất vì quá khắc khổ .

      Sau một hồi phổ cập kiến thức , tôi cũng hiểu tại sao nghề nghiệp này lại rơi tới đáy xã hội như thế này .

      Thứ nhất chế tạo thuốc tỷ lệ quá khó khăn , vật liệu lại quí hiếm , trong lúc chế tạo sơ suất cái có thể mất cả chì lẫn chài , nói chung là hao kém , không kinh tế.

       Thứ hai , công thức chế thuốc hữu hiệu rất hiếm , các Dược sư đều dấu diếm chân truyền. các công thức phổ biến thì dường như chả có tác dụng , trong khi mục sư và các loại bùa chế tác đều có hiện quả rõ rệt và thực tế hơn rất nhiều.

        Thứ ba , nghề hoạt động âm thầm , không danh tiếng , không gái ngưỡng mộ , đi ngược lại chủ trương anh hùng của toàn dân.

        Thứ tư , ngành nghề nguy hiểm , tỷ lệ die vì bị cướp công thức rất cao.

         Nói tóm lại , chế thuốc không phải là một nghề nghèo khó ,ngược lại , nó là một nghề siêu cấp Vip , cần đầu tư siêu  khổng lồ .

       Bởi vậy , đứa nào bảo làm Dược sư dễ thì phải đập nó chết toi .

Hết chương 10





Tóm tắt

Tóm tắt

        Trần Trọng Đạt , 20 tuổi , trong một lần chơi game quá sức bị xuyên không qua dị giới . Bỡ ngỡ trước một thế giới kỳ lạ đầy ma thuật chỉ có trong tiểu thuyết giả tưởng và phim ảnh . Nhân vật chính đã làm gì để biến mình từ một kẻ vô dụng trở thành một vị anh hùng vương giả , danh nổi bốn phương ,thế gian ngưỡng mộ, lập hậu cung 3000 mỹ nữ .

        Đây chính là một câu truyện truyền thuyết về cuộc đời oanh liệt của một chiến thần , bắt đầu từ một kẻ xa lạ đến từ thế giới khác.

Tóm tắt 2

       Đứa nào viết cái tóm tắt thiếu não trước đấy , cái gì anh hùng ,cái gì chiến thần vương giả , tất cả đều là lừa đảo , ông đây dại gì đi tìm chết . Lại còn 3000 mỹ nữ , có biết nuôi một con vợ hao kém thế nào không ? Muốn làm anh hùng ,muốn chiêu đàn em , muốn nuôi mỹ nữ , cái gì cũng cần có tư bản, tư bản , biết không ?

        Thực ra , đây chỉ là câu chuyện về một người bình thường lăn lộn trong một đám anh hùng.

     

Chương 9 : Dược Sư là ngành học trong truyền thuyết


 
       Thêm một ngày đẹp trời , lòng mình cũng phơi phới không kém . Lại đứng trước góc tường thân quen. Nhớ ngày đầu tiên tựu trường đã phải leo tường , hôm nay ngày thứ hai cũng y chang như thế . Tất cả tội lỗi là tại cái đồng hồ ở nhà , sáng nay nó không chịu kêu đấy chứ .

      Lưu loát theo lối nhỏ thân quen chuồn vào trường , không thấy vị anh em leo tường chung chiến hào hôm qua đâu . Có lẽ cũng bị phán định cái nghề nghiệp vớ vẩn nào đó mà chán chường nằm ngủ ở nhà rồi . Dù sao, trường này chỉ đào tạo một số ít ngành nghề , học phí cũng không thấp , nếu không có thiên phú thì đa số mọi người đều chọn tuân theo số mệnh ( tức là cái bảng trắc nghiệm vớ vẩn ấy ).

     Vì đã chọn làm Dược Sư nên Trọng Đạt tôi quyết định quay lại trường vì đây là một ngành trong danh sách dạy của trường Đông Mạc . Nhớ đến gương mặt ngập tràn cảm xúc của cha mẹ nuôi khi nghe tôi lựa chọn nghề nghiệp  mà suýt nữa chùn chân . Thế nhưng , ông bà vẫn khuyến khích "Con thích là tốt rồi ".

     Thật cảm ơn ông bà lắm lắm , dù là cha mẹ nuôi nhưng ông bà luôn yêu thương và ủng hộ quyết định của tôi hết mình .Đã phóng lao thì phải theo lao tới cùng . Nhất định tôi sẽ kiếm được một mớ khá khẩm để tương lai ông bà dưỡng lão.

     Sau khi cầm tờ đăng ký ngành nghề , theo tay ông giám thị chỉ vòng vèo qua ba cái ngõ , 2 cái hẻm ,một cái hốc . Tôi đã đứng trước Khoa Dược Sư trong truyền thuyết.

    Một cảm xúc rưng rưng khó tả ngập tràn cơ thể , dồn nén cuối cùng bộc phát ra như quả bom nguyên tử.

     "-Mẹ ! Cái  kho rách nát này là cái gì !?"

Hết chương 9



Chương 8 : Chọn nghề nghiệp là quyết định cả đời



        Chọn nghề nghiệp là làm cái gì , là quyết định dầu sôi lửa bỏng , là đi một ly sai một dặm , sai lầm một bước là ân hận đến thiên thu . Ha ha , thật ra , cũng không đáng sợ đến như thế , nhưng hôm nay , Trần Trọng Đạt tôi đã làm một quyết định lớn ảnh hưởng đến cả cuộc đời mình.

        Trước hết phân tích một cái , tại sao một thằng dân thành thị chưa bao giờ biết cầm cái cuốc như tôi lại bị phán là có tư chất làm nông dân ? Vấn đề chính là nằm ở cái Ma pháp thiên phú Mộc hệ 3 cái E này , nghe đâu , mộc hệ thiên phú ảnh hưởng đến nuôi trồng thực vật , Mộc hệ cấp càng cao thì nuôi trồng rau cỏ phát triển càng tốt , nhưng muốn thành Pháp Sư Mộc hệ thì thiên phú bèo nhất cũng phải C cấp trở lên .

        Bởi vậy , sau khi tìm hiểu vài chục nghề nghiệp có liên quan đến thực vật, Trọng Đạt tôi quyết định làm Dược Sư .

        Có người hỏi , Dược Sư là nghề gì? Là một nghề rất hot phải không ? Ai hay chơi game online thì biết . Nghề này có thể tự chế thuốc hồi năng lượng , khôi phục vết thương, chữa bệnh tật , giải độc, chưa kể cả trăm loại thuốc tăng cường , cải tạo thể năng . Chắc người theo nghề dược đông lắm phải không.

       Thực tế hoàn toàn ngược lại . Ở thế giới mà Mục sư chạy đầy đất , đang trọng thương hấp hối chỉ cần 30 s chữa trị thì bệnh nhân có thể vừa chạy vừa huýt sáo . Bệnh tật cũng y như vậy , Mục sư chính là vạn năng bác sĩ . Thế thì ai cần uống thuốc nữa.

      Thế nhưng , lý do trên chưa phải là nguyên nhân nghề Dược bị hắt hủi . Cái chính là do công thức chế tạo hữu dụng đều hiếm như quốc bảo . Muốn có một cái công thức coi được thì số tiền bỏ ra không phải là nhỏ .

      Dược Sư là một nghề khó nhằn , nhưng nghề càng hiếm không phải càng đáng giá sao . Nhất định, tôi sẽ trở thành siêu cấp , siêu siêu cấp Dược sư .

Hết chương 8


     

Chương 7 : Làm gì thì cũng cần có tư bản



       Nhìn ba mẹ nuôi hớn hở đứng chờ trước cổng nhà , gương mặt ông bà lấp lóa rực rỡ hy vọng mà làm lòng tôi u ám quá . Ông bà đang chờ kết quả trắc nghiệm thiên phú của tôi đây mà . Sao cảm giác chẳng khác gì hồi cấp 1 chuẩn bị đưa sổ liên lạc cho phụ huynh thế này.

    "-Trọng Đạt, cho ta xem con trai yêu quí của cha có kết quả thế nào nào .Nhất định con là một hảo mầm chiến sĩ  "
 
    Ba nuôi vui vẻ chạy ra ôm tôi một cái rõ kêu rồi tiện thể sờ soạng cái cặp đựng sách mới.

    Khụ ! Ba đừng hy vọng nhiều thế , hy vọng nhiều thất vọng lại càng cao thôi. Đấy lại xem , hai ông bà nhìn kết quả mà toàn thân cứng còng như tượng gỗ là biết.

   "- Nông dân là một nghề nghiệp tốt lắm , rất có tương lai. Con xem , lão nhà giàu Bạc Du ở phố trên đấy , cũng là nông dân cao cấp , mỗi tháng thu vào còn hơn chúng ta lăn lộn nửa năm sao "

    Mẹ nuôi xoa đầu tôi rồi nói thật từ ái .Tôi thật cảm động , bà đang an ủi tôi, ba mẹ nuôi tôi vĩ đại như thế, họ thật sự vui vẻ khi có một đứa con vô dụng sao ?

  "- Đừng lo , con trai . Sức mạnh đều có thể rèn luyện. Muốn được như bây giờ , ta đã phải tập luyện chăm chỉ từ hồi 5 tuổi đấy "

      Ba nuôi vỗ vỗ vào con chuột thật to trên bắp tay , da thịt chắc như sắt thép tạo hình .

      Dù Arnol hay Lý Đức.muốn có cái body ăn tiền đều phải tập luyện sứt đầu mẻ trán đấy chứ . Mới sinh ra mà đòi cơ bắp cuồn cuộn thì chỉ có quái vật mới như vậy. Biết thể lực , năng lực cái gì đều có thể luyện thành , nhưng bạn hy vọng gì một thằng mọt mỗi sáng dậy sớm 15 phút tập thể dục còn lười , đột nhiên biến thành super man chứ .Sức mạnh không thể tạo từ niềm tin và hy vọng được. Tôi đã có chủ ý của mình rồi .

       "- Cha mẹ , con đã có quyết định rồi . Con không tính làm nông dân cũng không muốn làm chiến đấu hình hiệp sĩ đâu ."

       Con người mà , làm cái gì cũng phải có cơ sở và tư bản , đang sống yên lành lại muốn chuốc khổ làm gì . Muốn làm một kẻ nổi bật , bạn phải bỏ ra nhiều lắm , tôi chỉ muốn là người bình thường , thật bình thường thôi.


Hết chương 7




Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

Chương 6 : Bàn tay vàng chỉ dành cho nhân vật chính



    Các bạn có hay đọc truyện ma pháp huyền huyễn của tàu không , nếu có chắc các bạn sẽ biết một màn siêu kinh điển khi nhân vật chính trắc ma pháp .

    Cái gì toàn hệ ma pháp , thiên tài ngàn năm có một. cái gì hỏa hệ , hắc ám hệ siêu cấp . các đại pháp sư tranh đến lỗ đầu để mong chiếm cái chân sư phụ .

   Nhưng hiện thực... thở dài . Cầm trên tay bảng kết quả trắc nghiệm thiên phú dành cho tân sinh mà tôi không thể không xót xa cho thân thể con kiến của mình .

Kết quả trắc nghiệm thiên phú Tân học sinh

  • Tên : Trần Trọng Đạt 
  • Tuổi : 20
  • Thiên phú ma pháp : Mộc hệ EEE cấp
  • Tinh thần lực : E E cấp 
  • Trí năng : D cấp
  • Thiên phú Võ Thuật : F cấp 
  • Sức mạnh : E cấp
  • Độ bền : E cấp
  • Tốc độ : E cấp
  • Phòng ngự : E cấp 
  • Đề nghị nghề nghiệp : Nông dân 


       Nếu xếp theo thứ tự thì A cấp chính là thiên tài , 2 A chính là siêu thiên tài , 3 A là siêu cấp thiên tài , cứ thế theo bảng chữ cái tụt dần , thấp nhất là F tức là không có xí năng lực nào hết , E cấp nghĩa là hơn không có một chút. Đúng là bàn tay vàng gì đó chỉ dành cho nhân vật chính.

       Lén lút dòm qua thằng bên cạnh, đề nghị nghề nghiệp : Bán cá . Lại lén lút dòm thằng phía trước , Đề nghị nghề nghiệp : Cu li , à không Khuân vác . Xem ra , mình cũng không phải là thê thảm nhất .

      Thôi thì, không có số làm anh hùng , thế thì ta làm thường dân vậy.
Hết chương 6




Chương 5 : Anh hùng cái gì đều là lừa đảo



        Trần Trọng Đạt tôi , hôm nay lại tiếp tục tường thuật về buổi tựu trường hay còn gọi là buổi quảng cáo bán hàng đa cấp sặc mùi lừa đảo của dàn lãnh đạo. Khụ! Tuy nói quá nhưng tôi vẫn giữ nguyên ý kiến , đây nhất định là lừa đảo . Các bạn cứ nghe tôi tường thuật là biết.

       Đầu tiên , sau chạy vào quảng trường lớn tụ họp học sinh , len lỏi vào đám người mới , tôi lựa một vị trí đẹp , gần sân khấu để tiện quan sát . 

       Làm sao phân biệt ma mới ma cũ ? Thật là dễ dàng, ma cũ đứa nào cũng có một cái áo choàng xanh lá kèm huy hiệu , tuy hình dáng có khác nhưng không thể lầm chính là đồng phục . Ma mới thì tụ lại một chỗ , quần áo đủ màu nhưng lại chẳng có điểm chung đặc biệt gì . Xem ra ma mới khá đông nguyên một cụm cũng được hơn trăm mạng. 

      Buổi trình diễn chuẩn bị bắt đầu , ông Hiệu trưởng già khú , râu tóc bạn trắng chuẩn bị thuyết trình.

   "-Thần Ban vĩ đại , hôm nay chúng ta gặp nhau nơi đây , để bắt đầu cho một tương lai của một thế hệ anh hùng . Các em đã biết , người anh hùng vĩ đại Long Kỵ sĩ Tang Lam dẫn đầu hơn trăm vạn dũng sĩ chiến đấu không ngừng , mở rộng bờ cõi quốc gia , khiến bao nhiêu chiến sĩ địch   quốc phải vỡ mật khi nghe tên , phải run rẩy khi nhìn thấy . Bức tượng ca ngợi chiến công của người được đặt tại Thành Đô , nơi quảng trường vinh quang và chiến thắng , nơi mà mọi kẻ đi qua đều phải ngước nhìn , kính sợ "
  
     Đấy , đã nói là lừa đảo, cài gì anh hùng mở rộng bờ cõi , chính là trắng trợn xâm lược . Trăm vạn dũng sĩ thì quá nửa chết mất xác trên chiến trường, không có ai cúng cho chén cơm  , trong khi thằng trùm được tạc hoa tạc tượng , lính lác đến cái mộ ghi tên cũng chẳng có.

"- Vị anh hùng Kỳ Tư một mình giết chết con Rồng hung ác, hùng mạnh, dùng da và máu rồng tạo nên bộ giáp vinh quang , biểu tượng bất bại của đế quốc Phạm La chúng ta."

    Vị hiệu trưởng tiếp tục gào to trong kích động

   Hừ , đánh giết động vật quí hiếm vì da lông bảo tàng, thế cũng là anh hùng . rồng cái gì hung ác , nó ngồi tại hang không bước đến chỗ loài người nửa bước, thế mà cả đám rồng rắn rãnh rỗi kéo đến giết rồng để thành anh hùng, bị con rồng nó đạp bẹp thì kêu hung ác . Thằng cha Kỳ Tư này nếu ở Việt Nam thì thể nào cũng vào khám mấy năm vì giết động vật sắp tuyệt chủng.

"- Vĩ đại không kém là vị đại anh hùng Báo Lăng , đang chói sáng như mặt trời ban trưa của đế quốc ta , 14 tuổi chém chết Quỉ vương Tạp Tác, 16 tuổi giết chết trưởng tộc Hùng Sư khổng lồ phía Đông .. 18 tuổi ...bô lô ba la..."

    Không kể thì thôi, nói đến vị đương nhiệm anh hùng này lại càng củ tỏi , chỉ có mấy cha quốc vương vô dụng của thế giới này mới bắt trẻ vị thành niên đi tìm chết , người ta mạnh cỡ nào thì cũng chỉ là đứa bé, đã thế là còn khuyến khích với ca ngợi , khiến cho bao nhiêu đứa nhóc học nghệ chưa thông đã tập tành đi giết trùm để được nổi danh .Thế là bao nhiêu mầm non đất nước đã héo trước khi kịp lớn.

   Nói tóm lại , sau nửa tiếng đồng hồ phun nước miếng tứ phương , lão hiệu trưởng đều kêu gọi các em học sinh mau chóng đi tìm chết, không có tấm gương nào là không chém giết mà thành danh. Bởi vậy nên nói. Anh hùng cái gì đều là lừa đảo .

Hết chương 5





     

Chương 4 : Ngày đầu tiên đã phải leo tường



      Lại thêm một ngày mới, không khí vẫn trong , gió vẫn mát như mọi ngày . Nhưng đối với tôi, hôm này là ngày thật đặc biệt . Sau 2 năm ở nhà vỗ béo , ăn ngủ , tôi chính thức quay về cuộc sống học trò như những ngày xưa.

      Ba mẹ nuôi tôi vui lắm , ông bà đã bỏ dở chuyến phiêu lưu vào rừng biên giới để tận hưởng cảm giác ngày đầu tiên đưa con đi học ..

      Thực ra, con nít ở đây sáu tuổi là được đi học rồi , chủ yếu nội dung là học chữ viết và nghe mấy ông lão kể chuyện cổ tích , xem như là vừa học vừa chơi , đến khi nào muốn nghỉ thì nghỉ . Cũng không thiếu khối đứa trẻ lựa chọn mù chữ. Dù sao đánh ma thú hay làm nông dân cũng không cần lắm chữ làm gì .

      Nhưng đã được nhà nước xã hội chủ nghĩa phổ cập văn hóa, thì Đạt tôi quyết không làm thằng mù chữ . 2 năm ròng ở nhà cũng là lúc phấn đấu hết mình học viết, học đọc . May mà ngôn ngữ không cần học cũng thông.

     Nhìn trước mặt cổng trường cổ kính đóng im ỉm, hai chữ Đông Mạc ngoằn nghèo như con rắn trên nền bảng gỗ phai màu. Tôi phải thở dài đánh sượt, buồn cho cái thân tôi bữa học đầu tiên đã phải leo tường . Chả là ông bà nhớ lầm giờ học , đã dậy muộn còn bắt ăn đủ bữa sáng cho có sức, nên chạy đến nơi thì cửa trường đã đóng.

    Chọn một cái góc thật đẹp vắng người , tôi leo qua bức tường cũ cao gần 2 m rồi nhanh nhẹn lủi vào một bụi cây ngó nghiêng . Thật tốt, không có ai . À không , hình như có người :

    Ngay chỗ tường tôi vừa nhảy qua xuất hiện một người, trông lén lút lắm . Với đôi mắt cáo 10/10 thị lực , đầy tự hào khi quay bài cỡ chữ nào cũng thấy của tôi thì vị đại ca đang trèo tường kia khá là bảnh trai, mặt diễn viên, đầu đinh đầy cá tính, đáng chú ý là thanh kiếm to bản dài gần 2m trên lưng làm cu cậu có vẻ khốc.

   Cậu chàng nhanh nhảu nhảy xuống tường , phủi phủi quần áo rồi chạy về phía phòng lớn nơi đám tân sinh đang tụ tập. Ra vẻ , đây là anh em cùng chiến hào , đến muộn nên phải leo tường đây.

Sắp đến giờ rồi , nên tôi cũng lặng lẽ chui ra từ bụi cỏ , sửa sang bộ áo mới rồi nghênh ngang bước vào trường.

Hết chương 4

Chương 3 : Chuẩn bị cho năm học mới



     Chiều nay , trời khá là đẹp , mát mẻ , rất thích hợp để đi dạo phố . Tôi, Trần Trọng Đạt , à phải gọi là Trần Trọng Đạt . Bá Vĩ 20 tuổi, đang được phụ huynh dẫn đi mua đồ dùng đầu năm học mới . Nghe thật là mất mặt nhưng thấy cha mẹ nuôi vui vẻ hớn hở lựa đồ thì tôi lại không nỡ .

     Cũng không thể trách họ , đã kết hôn gần 70 năm trời nhưng không có một mụn con . Không như người địa cầu trăm tuổi đã được xem là thượng thọ, người thế giới này tuổi thọ cao lắm thông thường là trăm rưỡi , người càng mạnh sống càng lâu . Nghe đâu mấy vị trưởng lão siêu cao cấp ở Thành Đô tuổi có đến một ngàn.  
 
     Như cha mẹ nuôi của tôi đang là pháp sư trung cấp và kiếm sĩ trung cấp có thể thọ đến 200 tuổi nhưng vấn đề xã hội chung đáng buồn là người càng mạnh thì càng khó có con . Ông bà lại là phiêu lưu giả ra Đông vào Bắc, đối diện với ma thú , quái vật như cơm bữa , nếu mang theo một đứa con nít cũng thật không tiện , nên đến giờ ông bà mới nhận Đạt làm con nuôi .

     Ông bà là nổi danh An Tư .Bá Vĩ  Kiếm Sư , cùng Phổ Vĩ .Lạc Linh Ma Pháp Sư , trong cả quốc gia không hiếm nhưng tại thành phố này thực lực có thể xếp Top , danh vọng càng không phải nói , chủ thành cũng phải kính một bậc. Nếu có dịp , tôi sẽ giới thiệu chi tiết về phân chia đẳng cấp và nghề nghiệp nơi đây sau .
 
     "- Trọng Đạt, con thấy cái kiếm này thế nào , vừa người , thép tốt , tạo dáng đẹp , giá cũng rẻ"

Người đàn ông trung niên , mặt mũi ngiêm nghị , dáng người Arnol ,cao đến gần 2 m, mặc giáp trụ sáng choang ,đang ve vẩy cái kiếm dài 1m như món đồ chơi trẻ em đây chính là ngài An Tư đáng kính , cha nuôi của tôi . Ông rất hào sảng , nhiệt tình , tràn đầy tình yêu với kiếm.

      "- An Tư . Đạt vẫn chưa chọn nghề mà . Hôm nay chúng ta chỉ mua chút quần áo và tập vở linh tinh thôi"

      Mẹ nuôi thở dài , tay mân mê mấy cái áo trên sạp.

      "- Đạt , con chọn làm kiếm sĩ đi , chúng ta sẽ cũng luận bàn , ta biết con nhất định là một kiếm sĩ thiên tài"
      Cha nuôi hớn hở , tiếp tục sờ sờ dàn kiếm, lấy hết cây này đến cây khác vung vẩy.
 
       "- An Tư , ông xem con trai chúng ta , cái tay cái chân nhỏ xíu , thân thể lại gầy ốm thế này , làm sao chịu nổi làm kiếm sĩ mệt nhọc. Cứ để con nó lựa chọn theo sở thích đi"

      Nhìn lại tấm thân "gầy ốm" 1m 81 , hai năm chăm chút nuôi dưỡng có cơ có thịt thế này . Nếu còn ở Việt Nam , thể nào cũng được xem là dáng người menly , chuẩn giá treo áo thế mà so với cư dân bản địa trung bình 1m 9 trở lên thế này thì đúng là gầy yếu thật.Về nhà , có lẽ mình nên chăm chỉ uống sữa và tập tạ thêm một chút .

      Sau một buổi dạo hàng , cha mẹ nuôi vui vẻ ôm chồng năm bộ áo mới , một cái cặp sách cùng vài thứ linh tinh về nhà.
           
Hết chương 3




Chương 2 : Thế giới của sự tưởng tượng



      "  Lại tiếp tục câu chuyện kỳ lạ của đời tôi , Trần Trọng Đạt , năm nay 20 tuổi .

        Cái hôm ấy , cái ngày mà thằng tôi bơ vơ lạc võng tiến vào thế giới này , tạm gọi là Ma pháp thế giới , cả người không  xu dính túi , không đồ ăn nước uống ,nửa ngày lang thang trong một cánh rừng thưa nhưng cây nào cây ấy cao đến trăm thước, thực vật lẫn động vật đều dị hình kỳ quái, đói khát, cuối cùng bị một đám Khỉ mèo hay Mèo khỉ rượt chạy trối chết.

        Lúc lết ra được đến bìa rừng thì sức cùng lực tận , gục ngã, người không khác mảnh vải rách là mấy , thoi thóp thở ,cả người trầy trụa rách nát . cứ tưởng đời mình đến đây là chung kết . May mắn , một nhóm phiêu lưu giả đúng lúc đi ngang , cứu vớt .

       Khi về đến thành phố nhỏ ven rừng , đôi vợ chồng phiêu lưu giả hiếm muộn đã nhận tôi làm con nuôi và tôi đã bắt đầu cuộc sống mới của mình ở thế giới như chân chính một sinh mệnh thể do thần Ban vĩ đại tạo ra , ấy là theo tín ngưỡng về sự phát triển sinh mệnh của thế giới này ..."

      "- Đạt , con lại đang viết nhật ký đấy à ."

      Người nói chuyện là một người phụ nữ trung niên , tóc vàng ,gương mặt hiền hậu, động tác nhẹ nhàng ,quí phái như một vị quí tộc .
   
      Đây là mẹ nuôi của tôi , một Ma Pháp Sư trung cấp, bà rất dịu dàng , trông tuổi trẻ thế nhưng bà đã trăm tuổi có hơn. Bà thương tôi lắm , chả khác gì ruột thịt.

     "-Vâng , thưa mẹ ."

     "- Con lại ghi bằng loại chữ kỳ quái thế này , ta quả thật là không đọc được."

     "- Cái này gọi là mật mã mẹ à. Nếu ghi bằng chữ thông thường , ai đọc cũng được thì con ngại lắm , lỡ mất nhật ký thì sao ?" Cái gọi mật mã ở đây chính là tiếng Việt , ở thế giới này chỉ có mình tôi biết.

     "- Trường Đông Mạc sắp tuyển sinh đấy , cha đã đăng ký cho con rồi , chiều nay chúng ta sẽ mua đồ mới cho con , chuẩn bị đi "

    "- Vâng "

      Đông Mạc chính là trường dạy nghề cấp thấp của thế giới Ma pháp . Mỗi thành phố đều có một trường như vậy , trường dạy nghề cấp cao chỉ có bốn cái ở thành đô , cũng là thành phố phồn hoa nhất , lớn nhất của vương quốc , có thể so sánh như thủ đô của quốc gia vậy.

    Nói sơ một chút về thế giới này , đúng như đã gọi , Ma pháp thế giới, không thể dùng khoa học để diễn tả về thế giới này .Quái vật , pháp thuật , anh hùng , ma quỉ chạy đầy đường , các chủng tộc sống lẫn lộn với nhau , quan hệ buôn bán, thông hôn tá lả . Tuy cũng có pháp luật chế tài nhưng cơ bản "kẻ mạnh làm vua"

    Nếu bạn muốn được như game , chưởng một phát đất bằng dây sóng , đá một cái nhật nguyệt lu mờ , cái gì anh hùng danh lưu muôn thửa thì cứ xin mời , không cái gì là không có thể.


Hết chương 2






Chương 1: Khi thế giới thay đổi



          Đã 2 năm , kể từ khi vận mệnh cuộc đời tôi , hoàn toàn thay đổi. 

          Đến một thế giới mới kỳ lạ , bỏ lại tất cả sự bon chen của cuộc sống hiện đại , cả gia đình không chút ấm êm . Ừm , đừng nghe tôi than thở mà nghĩ tôi là thằng chán đời , thực ra tôi là một thanh niên rất là nhiệt huyết , hết lòng thương yêu cuộc sống .Chỉ là khi thay đổi một thế giới , tôi mới nhận ra cuộc sống cũ của mình tẻ nhạt đến chừng nào.

           Xin tự giới thiệu , tôi tên là Trần Trọng Đạt , năm nay 20 tuổi , dân tộc Kinh , người Việt Nam , trình độ văn hóa 12/12 . Tính cách sáng sủa , nhiệt tình , thích vận động thể thao lành mạnh , chưa có bạn gái, không nghề nghiệp ,quá khứ "đã từng " là một con nghiện game online. 

         Nếu nhận xét về cá nhân , thể lực ,trí thức , gia cảnh , tôi là một thằng "bình thường". Để kể lại một chút quá khứ của tôi , cha mẹ gặp tai nạn mất sớm , ông anh cả đã lập gia đình mỗi tháng lương ba cọc ba đồng lương  nhưng vẫn ráng nhín nhút gửi cho chút  tiền ăn học và thuê nhà, tôi học hành không tệ nhưng từ hồi ôm mấy cái game online thì xuống dữ lắm , thế nhưng không hiểu sao vẫn lay lắt cho hết cấp ba được.

        Suốt ngày ngồi ru rú cạnh cái máy tính để cày kéo lv đến mất ăn mất ngủ , người gầy xọp trơ cả xương sườn , xương sống . Ông anh mỗi lần đến kiểm tra đều chửi lên chửi xuống , bà chị dâu mặt lạnh băng , không nói gì nhưng cá là bả đang âm thầm chửi mình "ăn bám , vô dụng".       

        Ấy thế mà mình vẫn vô tư đốt tiền đốt sức vào game, cùng 1 đám anh em chiến hữu ngày ngày đêm đêm chinh chiến , đến suýt nữa thì rớt tốt nghiệp. Giờ nghĩ lại mình quả thật heo chó không bằng , nếu phải làm quần quật bỏ tiền cho một đứa suốt ngày ôm game, hao tiền mà không chút tích sự, mà nó còn chẳng phải con cháu , thì mình trực tiếp một đá nó chết tươi hoặc quăng hẳn ra đường tự sinh tự diệt rồi , như bà chị dâu chỉ xem thường ra mặt thì quả là đại lương đại đức.

        Cho đến một ngày , sau khi cả đêm cày cuốc không nghỉ , mệt mỏi nằm gục ngay trên bàn phím , hôm sau tỉnh lại tôi đã đến thế giới này , một thế giới chỉ có trong phim ảnh và tưởng tượng , nơi tràn ngập những ma pháp  và những sự vật kì quái , nơi con người không ngừng vươn lên để có vị trí trong xã hội , nơi mà kẻ mạnh quyết định sự tôn trọng và sự sống còn của người khác. Không còn công nghệ cao phục vụ , không còn những trò chơi để trốn tránh sự thật , tôi đã thực sự "sống "cho mình , cho những người thân chung quanh.

        Nếu có hối tiếc muốn nói về thế giới cũ . "Anh cả, chị dâu , cho em xin lỗi . Em sẽ không lãng phí phút nào của đời mình , mong anh chị cùng các cháu mạnh khỏe"


Hết chương một